< Gióp 6 >

1 Rồi Gióp đáp lại rằng:
Respondens autem Iob, dixit:
2 “Ước gì nỗi khổ này đem đo lường được và tai ương của tôi được để lên cân,
Utinam appenderentur peccata mea, quibus iram merui: et calamitas, quam patior, in statera.
3 hẳn chúng sẽ nặng hơn cát biển. Đó là tại sao tôi nói chẳng nên lời.
Quasi arena maris hæc gravior appareret: unde et verba mea dolore sunt plena:
4 Mũi tên Đấng Toàn Năng bắn hạ tôi, chất độc ăn sâu đến tâm hồn. Đức Chúa Trời dàn trận chống lại tôi khiến tôi kinh hoàng.
Quia sagittæ Domini in me sunt, quarum indignatio ebibit spiritum meum, et terrores Domini militant contra me.
5 Tôi không có quyền phàn nàn chăng? Có phải lừa rừng kêu khi không tìm thấy cỏ hay bò đực rống lúc không có thức ăn?
Numquid rugiet onager cum habuerit herbam? aut mugiet bos cum ante præsepe plenum steterit?
6 Có ai không than phiền khi thức ăn nhạt nhẽo? Có ai muốn lòng trắng trứng vô vị chăng?
Aut poterit comedi insulsum, quod non est sale conditum? aut potest aliquis gustare, quod gustatum affert mortem?
7 Tôi không muốn đụng đến thức ăn; nghĩ tới thôi, tôi đã thấy buồn nôn!
Quæ prius nolebat tangere anima mea, nunc præ angustia, cibi mei sunt.
8 Ôi ước chi tôi được dâng lời thỉnh nguyện, rằng Đức Chúa Trời sẽ ban cho điều tôi mong mỏi.
Quis det ut veniat petitio mea: et quod expecto, tribuat mihi Deus?
9 Tôi ước gì được Ngài nghiền nát. Ước gì Ngài đưa tay chấm dứt đời tôi.
Et qui cœpit, ipse me conterat: solvat manum suam, et succidat me?
10 Ít nhất tôi cũng được vui thỏa trong việc này: Dù đau đớn không nguôi, tôi cũng không chối bỏ lời của Đấng Thánh.
Et hæc mihi sit consolatio ut affligens me dolore, non parcat, nec contradicam sermonibus Sancti.
11 Nhưng tôi không còn sức chịu đựng. Tôi không còn gì để kéo dài cuộc sống.
Quæ est enim fortitudo mea ut sustineam? aut quis finis meus, ut patienter agam?
12 Có phải tôi có sức của đá? Chẳng lẽ thân tôi được tạo bằng đồng?
Nec fortitudo lapidum fortitudo mea, nec caro mea ænea est.
13 Không, tôi hoàn toàn bất lực, không có cơ hội nào thành công.
Ecce, non est auxilium mihi in me, et necessarii quoque mei recesserunt a me.
14 Người tuyệt vọng cần bạn bè thương xót, nhưng anh lại buộc tội tôi không kính sợ Đấng Toàn Năng.
Qui tollit ab amico suo misericordiam, timorem Domini derelinquit.
15 Anh em tôi ơi, anh thay đổi thất thường như dòng suối chảy tràn ngập bờ vào mùa xuân
Fratres mei præterierunt me, sicut torrens qui raptim transit in convallibus.
16 khi nước dâng lên vì đá chảy và tuyết tan.
Qui timent pruinam, irruet super eos nix.
17 Nhưng khi mùa nắng hạn đến, nước sẽ không còn. Dưới sức nóng lòng khe thành khô cạn.
Tempore, quo fuerint dissipati, peribunt: et ut incaluerit, solventur de loco suo.
18 Đoàn bộ hành rẽ đường tìm nước, nhưng họ chết khát vì không còn gì để uống.
Involutæ sunt semitæ gressuum eorum: ambulabunt in vacuum, et peribunt.
19 Khách bộ hành Thê-ma đi tìm nước; đoàn thương gia Sê-ba tràn đầy hy vọng.
Considerate semitas Thema, itinera Saba, et expectate paulisper.
20 Họ trông mong nhưng lại thất vọng. Khi đến nơi, niềm hy vọng liền tan biến.
Confusi sunt, quia speravi: venerunt quoque usque ad me, et pudore cooperti sunt.
21 Nay các anh cũng chẳng giúp gì tôi. Mới thấy điều kinh khủng đã sợ hại đến bản thân.
Nunc venistis: et modo videntes plagam meam timetis.
22 Nhưng tại sao? Có bao giờ tôi hỏi xin anh cung cấp nhu cầu? Tôi có cầu xin bất cứ điều gì của anh đâu?
Numquid dixi: Afferte mihi, et de substantia vestra donate mihi?
23 Tôi có nhờ anh cứu tôi khỏi tay kẻ thù, hay chuộc tôi khỏi kẻ hà hiếp?
Vel, Liberate me de manu hostis, et de manu robustorum eruite me?
24 Hãy chỉ dạy, tôi sẽ im lặng lắng nghe, xin vạch ra những gì tôi đã làm sai.
Docete me, et ego tacebo: et siquid forte ignoravi, instruite me.
25 Tôi vốn biết lời thành thật nhiều khi gây đau đớn, nhưng lời biện luận của anh chứng tỏ được gì?
Quare detraxistis sermonibus veritatis, cum e vobis nullus sit qui possit arguere me?
26 Có phải anh chê trách lời tôi nói, và xem lời một người khốn khổ như gió thoảng ngoài tai?
Ad increpandum tantum eloquia concinnatis, et in ventum verba profertis.
27 Thật sự các anh như đã rút thăm chia chác với người mồ côi, còn nhẫn tâm bán đứng bạn bè.
Super pupillum irruitis, et subvertere nitimini amicum vestrum.
28 Hãy nhìn tôi! Có lẽ nào tôi nói dối trước mặt anh?
Verumtamen quod cœpistis explete: præbete aurem, et videte an mentiar.
29 Xin đừng cho rằng do tội của tôi, vì tôi không làm điều gì sai trái.
Respondete obsecro absque contentione: et loquentes id quod iustum est, iudicate.
30 Anh nghĩ rằng tôi nói dối sao? Chẳng lẽ nào tôi không biết phân biệt điều sai trái?”
Et non invenietis in lingua mea iniquitatem, nec in faucibus meis stultitia personabit.

< Gióp 6 >