< Gióp 17 >

1 “Tâm hồn con tan vỡ, và cuộc đời con ngắn lại. Huyệt mộ đón chờ con. 2 Con bị bọn người vây quanh chế giễu. Mắt con luôn thấy họ khiêu khích con. 3 Xin Chúa bào chữa cho sự vô tội của con, ôi Đức Chúa Trời, vì ngoài Chúa còn ai bảo vệ con. 4 Chúa khiến tâm trí họ tối tăm, nên họ không thể nào vượt thắng. 5 Ai phủ nhận bạn bè để được thưởng, mắt con cái người ấy sẽ mù lòa. 6 Đức Chúa Trời khiến tôi bị đàm tiếu giữa mọi người; Họ phỉ nhổ vào mặt tôi. 7 Hai mắt tôi làn vì đau buồn, tay chân tôi rã rời như chiếc bóng. 8 Người ngay thẳng sẽ ngạc nhiên nhìn tôi. Còn người vô tội sẽ chống lại kẻ vô đạo. 9 Người công chính giữ vững đường lối mình, người có bàn tay trong sạch ngày càng mạnh mẽ. 10 Tôi mời các bạn lại đây biện luận một lần nữa, vì các bạn đây chẳng ai khôn sáng. 11 Đời tôi đã qua. Hy vọng đã mất. Ước vọng lòng tôi cũng tiêu tan. 12 Những người này bảo đêm là ngày; họ cho rằng bóng đêm là ánh sáng. 13 Nếu tôi chờ đợi, âm phủ sẽ là nhà tôi ở, tôi trải giường ra trong bóng tối thì sao? (Sheol h7585) 14 Nếu tôi gọi mộ địa là cha tôi, và gọi giòi bọ là mẹ hay là chị tôi thì thế nào? 15 Nào còn hy vọng gì cho tôi? Có ai tìm được cho tôi niềm hy vọng? 16 Không, hy vọng tôi sẽ theo tôi vào âm phủ. Và cùng tôi trở về cát bụi!” (Sheol h7585)

< Gióp 17 >